[Ngày cuối năm]
Ngày cuối năm, một ngày buộc người ta phải suy nghĩ thật nhiều.
Ngày cuối năm, ta lại về quê, người tu sĩ về thăm nhà.
Ngày xưa, mỗi lần nghe tiếng còi tàu, trong đầu lại nghĩ đến một chuyến tàu nào đó, kéo hồi còi thật dài, rời ga, đi. Đêm nay, nghe tiếng còi tàu, trong đầu lại nghĩ đến một chuyến tàu, kéo hồi còi dài, vào ga, dừng lại.
Đôi chân này, mày không được mỏi, con đường phía trước vẫn còn dài lắm. Đôi tay này, mày cũng không được mỏi, vẫn còn nhiều việc chưa làm xong.
Sài Gòn, 30.12.2009
[Mùa cát bay]
Phan Thiết, có những cánh đồng cát mênh mông.
Tháng 3 có mùa cát bay.
Cát bay mù trời, cát bay vào nhà, bay vào túi áo, túi quần, bay vào chiếc cặp lũ học trò đến lớp. Cát bay vào mắt, để mắt người xa quê trở về lúc nào cũng phải cay cay.
Sài Gòn, 15.3.2010
[Mùa lúa chét]
Miền Trung đang mùa lúa chét. Nhưng lũ đã về rồi, mùa lúa chét chết chìm.
“Mùa lúa chét”, mới gọi tên thôi cũng đã thấy nao lòng. Có gì ấy như là chắt, là mót, là gom góm đến cạn lòng mình.
Còn rễ, cây còn nảy mầm. Những chiếc mầm gầy liêu xiêu lớn lên trong gió chướng.
Còn mầm, cây còn ra bông.
Phú Yên, 28.10.2010
[Hai người lạ]
Người đi về nơi xa thật xa, không người đưa tiễn, chẳng có một cái vẫy tay, không một tiếng thở dài, không một giọt nước mắt. Người đi chẳng muốn trở lại, chẳng muốn có kiếp sau.
Và chiều nay, người-không-quá-khứ ra đi, để người-không-tương-lai ở lại.
Sài Gòn thật lạ, chỉ cách con đường và mấy khúc quanh, đã như bước vào một thế giới khác.
Bàn tay sần sùi, to bè cầm lấy bàn tay bé nhỏ, lem luốc. Hai người đi cạnh nhau, ngọn đèn đường bám đầy bụi, hắt ra thứ ánh sáng mờ mờ nhạt nhạt, chỉ vừa đủ soi sáng lối đi dưới chân hai người.
Sài Gòn, 19.3.2011
[Mùa lau chín]
Tạo hóa cho lũ lau sức sống vô tận. Đủ để chịu được mọi cung bậc tình cảm của dòng sông. Từ những ngày mưa lũ trắng đồng, đến những ngày sông khô cháy đến cạn lòng, không còn đủ nước để về biển.
Nhiều lúc, về nhà, chỉ để nhìn vạt lau dìu nhau đứng dậy sau những ngày bão lũ. Ta cũng chống tay đứng dậy, hít một hơi thật sâu, và mỉm cười: có gì đâu, có sao đâu.
Phố, 26.6.2011

——–
Tác giả Vô Thường đã viết lại những câu Kinh trong Cuộc sống nhìn từ ô cửa Thiền từng chữ, từng câu, từng dòng như một lời nhắn nhủ, chia sẻ về lẽ vô thường… Được sự cho phép của tác giả, bằng giọng đọc không chuyên, đã ít nhiều mang dấu thời gian, Tuệ Vân ao ước sẽ được đọc lại những quyển kinh hay cuốn sách hay gửi đến những người hữu duyên.
Kính chúc quý đạo hữu thân tâm thường an.
Xin mời các bạn lắng lòng với CUỘC SỐNG NHÌN TỪ Ô CỬA THIỀN 01 – 05 tại đây: YOUTUBE – CUỘC SỐNG NHÌN TỪ Ô CỬA THIỀN 01 – 05